Tâm thư dạy con của mẹ đơn thân MC Diệp Chi: Không cần con học giỏi hay làm gì cũng phải tốt, vì con mẹ đã thuộc hết bài hit của BTS hay Twice
Những dòng tâm sự của nữ MC khiến nhiều người cảm động.
Là một trong những MC quen thuộc của nhà đài VTV, Diệp Chi được biết đến với nhiều chương trình nổi tiếng như "Đường lên đỉnh Olympia", "Rung chuông vàng", "Điều ước số 7". Cùng nụ cười tươi tắn và giọng nói truyền cảm, phải công nhận, nữ MC sinh năm 1986 hiện sở hữu sự nghiệp nhiều người ngưỡng mộ. Xinh đẹp, thành công là thế nhưng Diệp Chi là người sống khá kín tiếng.
Mới đây, cô đã dăng tải những dòng chia sẻ của mình về hành trình làm mẹ đơn thân đáng ngưỡng mộ. Dù bận rộn nhưng 2 mẹ con vẫn luôn dành cho nhau những khoảng thời gian, những món quà, cử chỉ bày tỏ sự yêu thương, quan tâm đến nhau.
Nguyên văn chia sẻ của Diệp Chi:
"Được may mắn làm mẹ của bạn nhỏ này và ở bên bạn ấy hơn 10 năm nhưng mẹ vẫn chưa khi nào hết bất ngờ và xúc động vì tình yêu mà bạn dành cho mẹ. Lâu lâu rồi không viết gì dài lên Facebook, tối nay hôn tạm biệt Mô đi ngủ, rồi mẹ ngồi đó, ngắm mấy bức tranh Mô tặng, đọc lại log chat toàn chuyện nhăng nhít, nhí nhố của hai mẹ con, thấy lòng thật vui.
Mẹ nhớ hôm 7/3, Mô gọi điện, xin ở lại lớp vẽ thêm 1 tiếng đồng hồ để hoàn thành nốt bức tranh còn dở. Mẹ hơi ngạc nhiên vì một buổi học vẽ 2 tiếng đồng hồ là đã dài. Thông thường, một bức phải vẽ đến 2 buổi mới xong, không hiểu sao hôm nay em Mô lại cuống quít thế. Tới khi em về, tay lấm lem cầm bức tranh có mái nhà trắng trên nền trời xanh Santorini, mặt hớn hở "Quà 8/3 em tặng mẹ đấy ạ, em phải xin cô ngồi vẽ thêm cho kịp" thì mẹ mới vỡ lẽ. Hoá ra, em phải "chạy deadline" 8/3 nên tập trung cao độ, ngồi còng lưng vẽ liền tù tì 3 tiếng đồng hồ. Thương quá là thương...
Mẹ vẫn không ngừng nói với em mỗi tối về tình yêu mẹ dành cho em, về bước ngoặt tuyệt diệu trong cuộc đời khi mẹ đón em đến với thế giới, về niềm hạnh phúc tột cùng khi mẹ có em bên cạnh mỗi ngày - vừa là con gái của mẹ, vừa là người bạn thiết thân nhất để mẹ dựa vào những khi mệt mỏi hay yếu lòng. "Mẹ luôn đứng về phía em, cùng phe với em, sẵn sàng lắng nghe mọi chuyện và sẽ bảo vệ em tới tận hơi thở cuối cùng. Mẹ không tưởng tượng được cuộc đời mẹ sẽ buồn và tệ thế nào nếu không có em. Em có biết em quan trọng với mẹ như thế nào không ạ? Em là cả thế giới, là vũ trụ, là không gì so sánh được"... Nhiều khi, hai mẹ con nằm ôm nhau thật chặt, nói với nhau mấy câu sến sẩm quen thuộc, toàn dùng những từ ngữ kiểu thậm xưng siêu cấp, miệng cười mà nước mắt cứ chảy dài... Vì hạnh phúc, vì cảm nhận những kết nối thật quá rung động, thiêng liêng của tình mẫu tử. Có hôm Mô nghe mẹ tỏ bày rồi lén quẹt nước mắt. Mẹ trêu "Mô khóc đấy à", nàng lắc đầu nguầy nguậy "Đâu đâu, con ngáp đấy mà".
Thương lắm thì cũng có lúc giận lắm. Nhiều ngày đâu chỉ có mỗi niềm vui. Con vùng vằng, mẹ buồn bực, vì chưa kịp "bắt sóng" và hiểu nhau. Nhưng dù thế nào, đến cuối ngày lại áp dụng "chiến thuật" 15 phút "kể tội" là đâu sẽ vào đấy. "Chiến thuật" này mẹ đã khởi xướng từ ngày Mô còn bé xíu. Bất kể hôm đấy trôi qua thế nào, mỗi tối khi ôm nhau đi ngủ hai mẹ con sẽ cùng tua lại. Mẹ có điều gì làm con buồn, con đã làm gì khiến mẹ bực. Hai đứa nói ra bằng hết, rồi xin lỗi nhau, ôm nhau xí xoá, thế là hết (đơn giản không?). Vấn đề nào cũng được giải quyết ngay, con không ấm ức, mẹ không giận dai. Chắc vì mình chỉ có mỗi một cô con gái để dành trọn thời gian, chắc vì hai mẹ con đều siêu "sến sẩm" nên mấy trò tỉ tê, thủ thỉ này cực kỳ phát huy tác dụng. Vì mẹ yêu con nên mẹ sẽ luôn đặt con lên hàng đầu trong mọi lựa chọn và quyết định. Niềm vui, sự thoải mái của con luôn là thước đo (gần như) duy nhất. Vì con yêu mẹ nên con lúc nào cũng muốn làm mẹ vui, bằng những món quà bất ngờ, bằng sự cố gắng. "Mẹ không cần em học giỏi hay làm gì cũng phải tốt, vì mỗi người một khả năng. Mẹ chỉ cần em cố gắng trong từng việc nhỏ. Học bài hay chơi game, vẽ tranh, chơi đàn,... làm gì cũng nên tập trung và cố gắng đến nơi đến chốn. Khả năng mình bằng này, mà vì mình chưa nỗ lực, chưa nghiêm túc, vì mình thiếu tập trung thì khi xong xuôi, nghĩ lại sẽ tiếc lắm đấy" - Mẹ toàn động viên em thế.
Vì hai mẹ con coi nhau là bạn nên mọi hoạt động đều cùng tham gia, những biến đổi cảm xúc trong lòng dù bé thôi cũng chẳng giấu được. Mẹ ngồi phòng khách, em mang iPad đến ngồi cạnh, chơi game và chat group với bạn, mẹ hùa vào là chuyện bình thường (lớn hơn chút nữa chắc sẽ khác). Thoải mái với nhau là vậy nhưng mỗi lần vào phòng em, mẹ đều nhớ gõ cửa. Đồ của nhau trước khi dùng hay mang đi đâu đều phải hỏi ý kiến người còn lại. Đó là nguyên tắc đã giao kèo từ khi Mô còn bé. Những quyết định chung luôn phải có sự tham gia bàn bạc của cả hai... Tình cảm thắm thiết nhưng vẫn phải dựa trên những nguyên tắc và hơn hết là sự tôn trọng dành cho nhau, nhỉ?
Mô có một bà mẹ rất đãng trí, chuyên gia muộn trễ, lắm lúc ngờ nghệch, đôi khi cũng nóng giận vô cớ, có nhiều điều mẹ nhắc con rồi chính mẹ còn chưa làm được, nhưng trên hết, Mô cũng là người hiểu nhất rằng: Mẹ yêu và cố gắng vì con nhiều như thế nào. Những khi công việc khiến mẹ đuối sức, mẹ chỉ mong được về nhà, được con chạy ùa ra đón, có bàn tay nhỏ vuốt má và một bờ vai (ngày càng lớn rộng) cho mẹ ngả vào mà thôi. Con viết trong bài văn về mẹ "dù mẹ bận rộn nhưng luôn cố gắng hết sức vì gia đình"...
Thật may khi con hiểu cho những cố gắng của mẹ. Bài văn mẹ xin public nhưng Mô không đồng ý, con bảo "đấy là tình cảm riêng tư", ừ thì mẹ tôn trọng đành cắt mỗi một câu ngắn gọn súc tích. Chỉ thế thôi, cho mẹ nhìn vào và có thêm bao nhiêu động lực để cố gắng. Mẹ vẫn mắc rất nhiều lỗi nên không thể làm một bà mẹ hoàn hảo, mẹ chỉ có thể cố gắng trở thành một người mẹ được con yêu và tự hào. Hành trình ấy mẹ vừa dò dẫm, vừa học và phấn đấu cũng phải mất cả đời, con yêu ạ. Nên hãy kiên nhẫn với nhau mỗi ngày, con nhé!"