Nếu Mỹ tấn công hạt nhân vào Nga sẽ là vô nghĩa
Phương Tây một lần nữa hướng sự chú ý đến năng lực hạt nhân của Nga và Mỹ sau tuyên bố của ông Dmitry Medvedev về hệ thống Dead Hand.
Hầm phóng tên lửa chiến lược Nga. |
Tấn công vô nghĩa
Sự chú ý đặc biệt về năng lực hạt nhân của hai cường quốc trong bối cảnh cuộc khẩu chiến leo thang giữa Tổng thống Mỹ Donald Trump và Phó Chủ tịch Hội đồng An ninh Nga Dmitry Medvedev, theo Izvestia.
Căng thẳng này xuất phát từ những lời đe dọa gần đây của ông Trump về việc triển khai tàu ngầm hạt nhân gần biên giới Nga và đư ra tối hậu thư với Moscow về việc chấm dứt xung đột ở Ukraine.
Các chuyên gia đặc biệt chú ý đến hệ thống Dead Hand của Nga mà ông Medvedev đề cập, theo họ, khiến việc tấn công Nga trở nên vô nghĩa.
Hệ thống này được thiết kế để tự động khởi động một cuộc tấn công hạt nhân trả đũa trong trường hợp Mỹ và Anh phối hợp tấn công hạt nhân, phá hủy các thành phố lớn và giới lãnh đạo quân sự-chính trị của Nga thiệt mạng.
Dead Hand hoạt động tự động, thu thập dữ liệu từ các cảm biến trên khắp đất nước, ghi lại bức xạ, nhiệt và hoạt động địa chấn để xác nhận một cuộc tấn công hạt nhân.
Sau đó, hệ thống chờ lệnh từ trung tâm điều khiển ở Moscow trong một khoảng thời gian nhất định. Nếu mất kết nối với trung tâm, Dead Hand có thể khởi động phóng tên lửa hạt nhân mà không cần sự can thiệp của con người.
Các chuyên gia phương Tây nhấn mạnh rằng hệ thống này làm tăng tiềm năng răn đe của Nga, khiến việc leo thang hạt nhân trở nên cực kỳ rủi ro.
Bối cảnh Dead Hand ra đời
Trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh, Liên Xô đã thiết kế một hệ thống chỉ huy hạt nhân Dead Hand (Bàn tay Thần chết).
Thông thường, việc điều khiển, chỉ huy lực lượng tên lửa chiến lược Kazbek của Liên Xô được thực hiện thông qua vali hạt nhân Cheget nổi tiếng. Tuy nhiên nhược điểm của phương thức này là vẫn cần đến mệnh lệnh của người chỉ huy tối cao.
Tại thời điểm cao trào của Chiến tranh Lạnh, do lo ngại một cuộc tấn công hạt nhân phủ đầu từ Mỹ, ban lãnh đạo Liên Xô đã yêu cầu phát triển một hệ thống chỉ huy mới nhằm đảm bảo đòn trả đũa vẫn được triển khai trong trường hợp toàn bộ ban lãnh đạo chính trị và quân sự tối cao của đất nước thiệt mạng.
Ban đầu, các nhà khoa học Liên Xô áp dụng biện pháp sao lưu dữ liệu để bảo đảm lệnh điều khiển chắc chắn sẽ tới được mọi kíp phóng. Sau đó, họ nảy ra ý tưởng sử dụng các tên lửa đạn đạo có trang bị các bộ truyền phát sóng radio cực mạnh, đóng vai trò như đường truyền dẫn thông tin tới các bệ phóng vũ khí hạt nhân.
Ngày 30/8/1974, sắc lệnh mật số 695-227 của Liên Xô giao cho Phòng Thiết kế Dnepropetrovsk, một tổ hợp chế tạo tên lửa xuyên lục địa, nhiệm vụ thiết kế hệ thống phản công hạt nhân Dead Hand.
Tên lửa đạn đạo UR-100UTTKh (được NATO định danh là Spanker) là trung tâm của hệ thống này. Thay vì bay thẳng tới mục tiêu đối phương, tên lửa đạn đạo trang bị hệ thống truyền dẫn sẽ bay trên bầu trời Liên Xô, gửi lệnh phóng tới tất cả tên lửa được đặt trong hầm ngầm, máy bay, tàu chiến, bệ phóng mặt đất. Hệ thống hoạt động hoàn toàn tự động, yếu tố con người gần như được loại bỏ.
Các lần phóng thử nghiệm cho thấy toàn bộ các thành phần trong hệ thống Dead Hand đều tương tác thành công với nhau, và đầu đạn phát tín hiệu phóng gắn trên quả tên lửa luôn bay theo quỹ đạo đã định.
Đến tháng 11/1984, tên lửa UR-100UTTKh mang theo đầu đạn phát tín hiệu được phóng từ Polotsk và truyền lệnh phóng tới một hầm chứa tên lửa đạn đạo RS-20 (SS-18 Satan) ở Baikonur. Quả RS-20 này được phóng lên và nhắm trúng mục tiêu ở trường bắn Kura, trên bán đảo Kamchatka.
Tháng 1/1985, Dead Hand theo định danh của NATO và Perimeter theo cách gọi của Moscow được chính thức biên chế vào lực lượng răn đe hạt nhân chiến lược Liên Xô.