Đoàn nghệ thuật cải lương Sông Hương và những câu chuyện chạnh lòng
Coi nghệ thuật cải lương là cái nghiệp, là báu vật đáng được truyền lưu, suốt hơn 40 năm qua, các nghệ sĩ gạo cội của Đoàn nghệ thuật cải lương Sông Hương vượt qua bao khó khăn của từng vai diễn, bao nỗi nhọc nhằn cuộc sống vật chất để gìn giữ tinh hoa nghề hát xưa.
Lâu nay, không ít người dân xứ Huế cứ nghĩ rằng đoàn cải lương Sông Hương chỉ còn là một cái tên trong ký ức của những lớp người đi trước. Không chỉ riêng Huế, không ít những con người từng máu lửa, sống trọn với nghề ca cải lương cũng đành ngậm ngùi từ bỏ.
Hai năm trở lại đây, một số thành viên của đoàn cải lương cũ đã quay lại, thành lập Đoàn nghệ thuật Cải lương Sông Hương (dưới hình thức doanh nghiệp) để tiếp tục hoạt động. Đơn giản là vì họ yêu nghề, họ nhớ cái nghề mà họ đã “sống” với nó hơn nửa đời người. Sân khấu là một bãi đất trống, họ không mơ gì đến chuyện khá hơn về kinh tế, duy trì diễn trước hết là để thoả mãn nỗi nhớ nghề và đam mê của anh chị em nghệ sĩ.
Chị Thục Oanh - Giám đốc Đoàn nghệ thuật cải lương Sông Hương chia sẻ: “Ở đây còn rất nhiều khó khăn, gánh hát dựa vào tình yêu thương của khán giả ủng hộ chứ đoàn không bán vé, anh chị em nghệ sĩ ai cũng rất vất vả để bám trụ cái nghề này và mong có nhiều sức khoẻ để đưa tên tuổi của đoàn được nhiều người biết đến”.
Tuy điều kiện kinh tế của nghề hát cải lương không mấy khấm khá, nhưng đối với các nghệ sĩ trong đoàn lại luôn có cho riêng mình một quan niệm sống sâu sắc. Đó là người nghệ sĩ ai cũng có một thời, có người lúc tên tuổi vang xa, có danh có tiếng thì cuộc đời khá giả. Nhưng cuối cùng, nghệ sĩ nào cũng sẽ đến hồi qua thời vàng son. Nghề và nghiệp là vậy, phải hiểu cuộc thăng trầm để mà an lòng gắn bó đến cùng với nghề.
“Thấy mọi người hát, diễn kịch mình cũng thấy thương lắm. Ở đây không có nhiều khán giả đến xem, thế nên nhiều hôm thấy lác đác vài người mà cảm thấy chạnh lòng thay”, chị Nguyễn Thị Giang (khán giả đến xem Đoàn nghệ thuật cải lương Sông Hương) tâm sự.
“Những người như tôi hay con cháu trong gia đình và các bạn theo đoàn cải lương Sông Hương phải luôn biết vui sống một kiếp phong trần, lang bạt. Cái ân huệ ở nghề này là ân tình khán giả. Dù họ có là người trí thức hay bình dân trong xã hội, nhưng tất cả đều là ân nhân của đoàn hát. Không có khán giả sẽ không có mình. Cũng có lúc đi diễn bị người quá khích quậy phá, cũng có rất nhiều kỷ niệm vui. Đó cũng là cái cực mà cũng là cái sướng của nghề, nhưng đừng bao giờ vì thế mà nản”, nghệ sĩ Khánh Châu trải lòng.
Trong tương lai gần, phía UBND tỉnh Thừa Thiên Huế đã có phương án hỗ trợ Đoàn cải lương Sông Hương đến diễn tại phố đi bộ thành phố; có thể nói đây là bước tiến quan trọng giúp cho đoàn cải lương Sông Hương đến gần hơn với khán giả.
Hậu trường của Đoàn nghệ thuật cải lương Sông Hương là những căn phòng nhỏ được phân chia bằng rèm mỏng để các nghệ sĩ có thể sinh hoạt.